Ngày gió bấc tràn về, những đống lửa đỏ ven đường được khơi lên. Ấm áp. Ngọn lửa sưởi ấm bao trái tim và con người, sưởi ấm cả tình người trên những con phố.
Bài thi viết của mình được đăng trong cuộc thi “Hà Nội Tôi Yêu” báo Thanh Niên
Hà Nội vào đông không quá khắc nghiệt như những tỉnh ở vùng núi cao Bắc Bộ, nhưng cái lạnh của Hà Nội, thật khó quên.
Lang thang trên những nẻo đường vắng lặng của Hà Nội, những con ngõ nhỏ quanh co, từng cơn gió lạnh len lỏi qua lớp vải áo thấm vào người khiến cho cơn buồn ngủ mỗi sáng có bám cơ nào cũng phải rùng mình bay mất. Ấy vậy mà đâu đó, cũng trên chính những con phố tấp nập của Hà Nội, khi mà những người đi lại bận bịu để nhanh được về nhà, thì những người lao động nghèo phải bươn chải kiếm sống, những người vô gia cư phải nép mình vào những tấm bìa chắn gió với hy vọng giữ được chút hơi ấm giữa mùa đông giá lạnh. Những người bán bánh mì, bánh chuối nóng dựa xe trên vỉa hè thưa người. Người bán hoa mùa này có mấy bó cúc họa mi và mấy bông hướng dương đến là đẹp. Thế nhưng đâu phải ai cũng có thời gian thưởng thức cái đẹp của không khí đường phố Hà Nội. Bởi cái nhịp sống sôi động luôn “thúc vào mông” khiến chúng ta chẳng có thời gian kịp ngồi lại nghỉ ngơi.
Ngày gió bấc tràn về, những đống lửa đỏ ven đường được khơi lên. Ấm áp. Ngọn lửa sưởi ấm bao trái tim và con người, sưởi ấm cả tình người trên những con phố.
Đêm đến, cái lạnh càng rõ rệt hơn. Sương lạnh phủ trên cây một lớp nhẹ cũng bị cơn gió lạnh thổi đến khô. Lúc này những tiếng rao “Ai xôi lạc, bánh khúc nóng nào” lại vang trên những điểm nghỉ chân quen thuộc. Trời lạnh, những xe chở cả một bầu trời đêm ấm áp ấy đã như những cứu tinh cho người đi làm về muộn. Một bữa cơm tối không quá đắt tiền nhưng nóng ấm và lấp đầy được chiếc bụng rỗng, chiếc xe bánh khúc mang lại một cảm giác được chờ đợi bữa cơm tối mà những người con xa xứ luôn mong chờ.
Những cây đào hé nụ như nhắc nhở thời gian sắp tới là cái tết đoàn viên. Mai tứ quý trên Hà Nội không thường có bởi cái lạnh đã khiến những đóa hoa mai vàng bị “ém” lại tới tận tháng 3 mới có cơ hội chào đón ánh mặt trời. Chắc may chăng có vài năm giáp tết thời tiết ấm áp thì mới có chút sắc vàng của hoa mai. Nhưng cũng hiếm lắm mới được vài cây nở hoa rực rỡ.
Muốn ngắm đào Hà Nội đẹp nhất chắc phải ra tận vườn đào Nhật Tân để tận hưởng. Năm nào vườn đào vào những ngày giáp tết, dù lạnh hay nắng cũng chẳng hiếm người ra chụp. Tôi cũng chẳng hiểu tại sao vườn đào Nhật Tân lại nổi tiếng như vậy nữa. Những gốc đào to được chăm bẵm chỉ đợi tới ngày nở hoa vào dịp tết cũng cống hiến một vài “phô” ảnh đẹp trước khi nó bị đem ra khỏi vườn cây quen thuộc của mình tận hơn 1 tháng tết.
Đôi khi đông lạnh quá, những cây đào cũng không nở được hoa. Những nụ hoa ẩn núp khép chặt mình trong lớp vỏ cây ấm áp. Chúng ngủ quên luôn trong đó khiến cho những người trồng hoa phải mất công đánh thức chúng bằng những ngọn đèn vàng rực rỡ trong đêm. Lúc này những đống lửa sưởi ấm đêm cho người làm vườn lại được rực sáng. Đến nỗi mà cả bụi lửa nhỏ bay trong không trung cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, khác hẳn bụi lửa ban ngày chúng ta chẳng thể nào nhìn được hết khi chúng bay lên.
Và những bụi lửa ngày đông còn ở cả những người bán khoai lang nướng, ngô nướng bên vỉa hè. Tôi thi thoảng lựa chọn một góc nhỏ để tự cho mình tận hưởng không khí của phố phường Hà Nội. Đôi khi là những quán cà phê nhỏ vắng khách, lúc là một quán trà đá ven đường đông người tụ tập. Góc nhỏ ấy có thể ngắm được tất cả khung cảnh ngoài đường. Hay được tôi lựa chọn lại là một quán ngô khoai nướng. Mà quán đấy cũng rất đông khách. Mọi người lựa chọn ăn ngô nướng, khoai nướng lại không phải vì sự ngon của chúng (dù chúng ngon thật) mà vì có thể cùng nhau ngồi chờ những bắp ngô chuyển vàng, chờ những củ khoai vang hương thơm nức mũi, chờ cho hơi ấm của bếp lửa khiến cho người ấm áp, và chờ cả những câu chuyện kể mãi chẳng hết.
Còn vô vàn những đốm lửa ngoài kia tôi chẳng biết, và tôi cũng chẳng thể nào đếm hết được số chúng trong những ngày đông lạnh giá. Thế nhưng tôi có thể biết được, tại Hà Nội, trong thời tiết lạnh giá này, những đốm lửa ấy đang ra sức mang lại hơi ấm cho con người, cho cây cối và vạn vật.
Những đốm lửa ngày đông của Hà Nội, sắc ấm để người lao động chờ đợi một mùa xuân mới lại tới trong tương lai và ghi lại dấu ấn trên mảnh đất này.
Cảm nhận của Haru về bài viết Những bụi lửa ngày đông
Trong cuộc thi Hà Nội Tôi Yêu của báo Thanh niên được tổ chức năm 2021, mình đã tham gia viết và gửi 2 bài tới cuộc thi. Thật may mắn vì bài thứ 2 mình gửi đã được BTC cuộc thi lựa chọn để đăng trên báo điện tử. Tuy rằng đó chỉ là bài viết rất nhỏ mình tham dự cuộc thi và cũng rất may mắn khi được chọn để đăng trên báo, mình vẫn luôn cảm ơn báo Thanh Niên vì điều đó.
Bài tham dự cuộc thi Hà Nội Tôi Yêu năm 2021 giúp mình thấy tự tin hơn về khả năng viết của một đứa không chuyên về dân báo chí như mình. Dù không có bất kì giải nào trong cuộc thi, nhưng thật sự nó là bước đánh dấu cho mình rất nhiều. Mong rằng trong tương lai mình sẽ còn phát triển hơn, luôn cố gắng để trở thành phiên bản tốt hơn chính mình mỗi ngày.
Link bài viết trên báo Thanh Niên: Những bụi lửa ngày đông
– An Hảo –